Hồ Như Hiển
1. Tình duyên
(Bài này làm cái thuở... còn son, chưa có người yêu. Hi hi...)
Tướng mạo đường hoàng có kém ai
Cầm, kì, thi hoạ chẳng thua tài
Song le duyên trời còn chưa gặp
Hăm mấy tuổi đầu... chửa vắt vai.
2. Nghề nghiệp
Năm năm tháng tháng lại ngày ngày
Cuộc đời nhà giáo đến là hay
Mai này nhắn nhủ con cùng cháu
Vết đổ xe này phải tránh ngay.
(Ở đây chỉ muốn nói, nếu cái nền giáo dục vẫn như bây giờ - tức là lạc hậu, nhồi nhét, giả dối... thì quyết không cho con tham gia vào guồng máy đó. Với lại, con cái thích nghề gì là quyền của chúng, không nên ép buộc)
3. Quan niệm sống
Ở đời lợi lợi với danh danh
Biết răng là lợi, rứa là danh
Danh mà không chính danh chẳng lợi
Lợi chẳng tương đồng lợi chẳng danh.
(Bài này bắt chước bài của cụ Nguyễn Bỉnh Khiêm:
Khôn dại
Ở đời có dại mới nên khôn
Chớ dại ngu si,chớ quá khôn
Khôn được ích mình,đừng rẻ dại
Dại thì giữ phận,chớ tranh khôn
Khôn mà hiểm độc,là khôn dại
Dại vốn hiền lành,ấy dại khôn
Chớ cậy rằng khôn,khinh rẻ dại
Gặp thời dại cũng hóa nên khôn.
Một bài khác khuyết danh:
Thế sự đua nhau nói dại khôn
Biết ai là dại, biết ai khôn?
Khôn nghề cờ bạc là khôn dại
Dại chốn văn chương, ấy dại khôn
Những kẻ nên khôn đều có dại
Làm người có dại mới nên khôn
Cái khôn, ai cũng khôn là thế
Mới biết trần gian kẻ dại khôn.)
HNH