Hồ Như Hiển
Làm xong một “cuốc” cuối ngày, dựng xe vào góc nhà, đang bực mình vì xe ôm là cái cần câu cơm chính
của cả nhà mà ra đường xăng tăng giá, về đến nhà mụ vợ tăng cân (ông chồng nào
gặp cảnh đấy mà chả tăng - xông) thì nhận được cú gọi của thằng bạn thân là
giáo viên của một trường cấp ba:
-
Bê lô, mày có rỗi không, ra làm với tao mấy cốc bia!
-
Ok, chắc lại có bức xúc gì hả…
-
Uh, mày ra đây nghe tao tâm sự tí. Không nói không chịu
được.
Kể cũng lạ, thằng này với mình, nghề nghiệp khác nhau một
trời một vực mà vẫn chơi được với nhau. Tri kỉ là đằng khác ấy chứ. Nó từng bảo
với mình “nghề gõ đầu trẻ của tao ở cái xã hội này, có khác gì cu li như mày
đâu”. Chậc, nghe nó nói thế cũng thấy thương cho nó.
Sau một tuần bia, nó bắt đầu mở bầu tâm sự:
-
Chiều nay trường tao có cuộc họp Hội đồng. Nghe mà tức
anh ách.
-
Hì, kĩ sư tâm hồn ơi, xuôi xuôi nào…