Miếng khi đói, gói khi no
Của tuy tơ tóc, nghĩa so nghìn trùng
Của tuy tơ tóc, nghĩa so nghìn trùng
Gia huấn ca - Nguyễn Trãi
Chẳng biết trên thế giới, còn nước nào
dùng tăm hay không. Tìm hiểu trên mạng được biết, dùng tăm xỉa răng sẽ gây
rách nướu răng, viêm chân răng, sâu răng. Ở các nước văn minh, họ dùng chỉ nha
khoa hoặc đánh đánh răng ngay sau mỗi bữa ăn.
Đến bây giờ, người dân nước mình
vẫn dùng tăm sau khi ăn (mình cũng vậy). Đó là một trong những biểu
hiện của một xã hội lạc hậu.
Hơn chục năm trước mình đi học, nhà
trường bắt phải mua tăm nhân đạo. Bây giờ những đứa em của mình đi học, cũng bị ép phải nhân đạo. Những gói tăm được khoán về lớp. Tăm bị vất vãi tung tóe khắp lớp học.
Những chiếc tăm buồn bã, cô độc, mỏng manh, gầy gò như thân phận người làm ra
chúng và phận người buộc phải mua chúng. Hình như đấy là sự phản ứng tự nhiên,
khi các em bị “buộc phải nhân đạo”.
Thế giới ngày nay đã bước sang
nền kinh tế tri thức. Vậy mà những người có trách nhiệm khai sáng thế hệ trẻ, khai sáng cộng đồng lại không hiểu
cái phi khoa học khi dùng tăm? Nếu chiếc tăm vẫn còn “sứ mệnh lịch sử” ở trong
xã hội ta, chẳng lẽ họ không còn cách nào khác để giáo dục tinh thần tương thân
tương ái cho các em? Ví dụ, tổ chức cho các em học sinh đến tham
quan cơ sở sản xuất tăm của người khiếm thị, người khuyết tật. Nếu không
tổ chức được như thế, có thể chiếu những clip về việc sản xuất tăm
nhân đạo, từ đó nói về tinh thần lá lành đùm lá rách của cha ông. Rồi khuyến
khích các em mua tăm tùy theo điều kiện của mỗi em. Họ không thấy sự phản nhân
văn trong việc hành chính hóa lòng nhân đạo, hành chính hóa lòng trắc ẩn, hành chính hóa tâm hồn các em khi khoán các em mua tăm nhân đạo theo định mức?
Với một cơ chế thiếu công khai minh bạch, người ta có quyền nghi ngờ những đồng tiền mua “tăm nhân đạo” của
các em học sinh, khi đến tay người làm ra chúng, ít nhiều đã bị ngót đi.
Cứ cho rằng, người viết bài này có cái nhìn thiếu
tích cực. Vậy xin hỏi:
Hồi còn đi học, bác sỹ Nguyễn Mạnh Tường có mua tăm nhân đạo
không mà ông ấy ném xác phi tang khách hàng của mình?
Ngày còn ngồi trên ghế nhà trường, các bảo mẫu hành hạ trẻ
mầm non có phải mua tăm nhân đạo không mà bây giờ họ lại có những hành động dã
man đến thế với các em bé?
Các em được giáo dục lòng trắc ẩn, vậy sao các vụ bạo lực
học đường ngày càng tiếp diễn?
Vì sao trường học nào cũng giáo dục các em lòng nhân đạo,
cách sống đẹp theo kiểu như vậy mà có việc hôi bia của tài xế, chen lấn nhau
trong các lễ hội hoa?
…
Những chiếc tăm đó đã hình thành nhân cách con người thế
nào, để bây giờ chúng ta có một xã hội không ngày nào mà không có tin cướp giết
hiếp trên các mặt báo? Vụ sau tàn độc, kinh hoàng hơn vụ trước. Và lòng người
cũng nguội lạnh hơn, bàng quan hơn, coi như đó là “chuyện thường ngày ở huyện”?
Giáo dục các em lòng nhân đạo mà sao chính người làm giáo
dục lại vô cảm với hoàn cảnh các em?
20/12/2013
HNH
***
GIA HUẤN CA
Nguyễn Trãi
" ... Ở cho có đức có nhân,
Mới mong đời trị được ăn lộc Trời.
Thương người tất tả ngược xuôi,
Thương người lỡ bước, thương người bơ vơ,
Thương người ôm dắt trẻ thơ,
Thương người tuổi tác già nua bần hàn,
Thương người quan quả cô đơn,
Thương người lỡ bước lầm than kêu đường.
Thấy ai đói rách thì thương,
Rách thường cho mặc, đói thường cho ăn,
Thương người như thể thương thân.
Mới mong đời trị được ăn lộc Trời.
Thương người tất tả ngược xuôi,
Thương người lỡ bước, thương người bơ vơ,
Thương người ôm dắt trẻ thơ,
Thương người tuổi tác già nua bần hàn,
Thương người quan quả cô đơn,
Thương người lỡ bước lầm than kêu đường.
Thấy ai đói rách thì thương,
Rách thường cho mặc, đói thường cho ăn,
Thương người như thể thương thân.
Người ta phải bước khó khăn đến nhà,
Đồng tiền bát gạo mang ra,
Rằng đây cần kiệm gọi là làm duyên,
May ta ở chốn bình yên,
Còn người tàn phế, chẳng nên cầm lòng,
Tiếng rằng ngày đói tháng đông,
Thương người bớt miệng bớt lòng mà cho,
Miếng khi đói, gói khi no,
Của tuy tơ tóc nghĩa so nghìn trùng,
Của là muôn sự của chung,
Sống không, thác lại tay không có gì.
Đồng tiền bát gạo mang ra,
Rằng đây cần kiệm gọi là làm duyên,
May ta ở chốn bình yên,
Còn người tàn phế, chẳng nên cầm lòng,
Tiếng rằng ngày đói tháng đông,
Thương người bớt miệng bớt lòng mà cho,
Miếng khi đói, gói khi no,
Của tuy tơ tóc nghĩa so nghìn trùng,
Của là muôn sự của chung,
Sống không, thác lại tay không có gì.
Ở sao cho có nhân nghì..."