Ai cũng có quyền tự do quan niệm và tự do phát biểu quan điểm; quyền này bao gồm quyền không bị ai can thiệp vì những quan niệm của mình, và quyền tìm kiếm, tiếp nhận cùng phổ biến tin tức và ý kiến bằng mọi phương tiện truyền thông không kể biên giới quốc gia. - Điều 19, Tuyên ngôn Quốc tế về Nhân quyền

11/3/11

GỬI ANH!

Hồ Như Hiển

Sáng hôm qua mình định viết một entry về việc, gần một tuần kể từ ngày hết hạn tạm giam 4 tháng mà chẳng có tin tức gì về anh thì đến chiều biết tin, 24/3 toà án Hà Nội mở phiên sơ thẩm xét xử anh về tội “Tuyên truyền chống nhà nước CHXHCN Việt Nam”.

Đã có rất nhiều bài phân tích, bình luận, nhận định… của đủ mọi tầng lớp trong xã hội, những người trong nước cũng như ở nước ngoài viết về anh, về vụ án của anh. Lí và tình mọi người phân tích thật thấu đáo, đầy sức thuyết phục. Mình chẳng có khả năng như mọi người. Nhưng kệ, nghĩ gì viết đấy.
Lần đầu tiên mình biết đến tên anh là qua vụ anh kiện thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Từ đó, mình luôn theo dõi các hoạt động của anh với sự yêu mến và khâm phục. Rồi khi anh rơi vào vòng lao lí, không ngày nào là mình không lên mạng xem tin tức về anh. Và những gì anh làm ngay khi ở trong chốn lao tù càng tỏ rõ anh là con người yêu nước thương dân.
Anh có công hay có tội? Anh thích chơi trội hay thực sự vì dân, vì quyền cơ bản của con người? Anh yêu nước hay phản động? Anh vĩ cuồng hay quả cảm?… “Toà án nhân dân” nào đủ sức kết tội anh? Chỉ nhân dân. Chỉ lịch sử.
Mình sẽ gặp rắc rối vì viết ra những suy nghĩ và tình cảm về anh? Có thể lắm chứ. Nhưng hề chi. Con người chỉ khác con vật ở chỗ biết suy nghĩ và được bày tỏ suy nghĩ của bản thân. Anh đã cho mình bài học về quyền làm người. Không dám bày tỏ một câu cảm ơn anh, bày tỏ lòng yêu mến đối với anh thì mình cũng chỉ  là giống vô ơn mà thôi.
Vâng, cám ơn anh, Cù Huy Hà Vũ!
HNH

VIỆT NAM YÊU DẤU