North See Bone
Ngọc Hoàng: Các táo có mặt đầy đủ cả chưa? Năm nay ta muốn
các táo lên chầu sớm vì có rất nhiều công việc. Ta vừa ngồi vào chiếc ngai này,
phải lên gân, lên cốt để lên “uy”!
Hai táo đã hầu hạ ta nhiều năm nhất báo cáo trước. Thời gian
qua, các táo đã nghe được gì? Nhìn thấy gì? Nhớ là món ngon phải thêm gia vị.
Muốn thưởng nhiều thì báo cáo phải trơn, phải thổi…
Hai táo: Dạ bẩm Ngọc Hoàng, vẫn là mấy tên cứng đầu đó thôi
ạ. Dạ bẩm, có cách nào để trừng trị bọn nó không ạ?
Ngọc Hoàng: Ta đã nghĩ ra cách này, đúng là một mũi tên
trúng hai đích. Vừa là để phân phát cho các ngươi ít bổng lộc, vừa là để trừng
trị mấy kẻ “cứng đầu”. Ta sẽ thành lập một tổ cho các ngươi theo dõi và giám
sát những kẻ đó. Bọn nó như những cái gai trong mắt ta mà ta chưa nhổ được. Vậy
nể tình hai ngươi đã hầu hạ ta, theo ta bao năm qua, ta bảo đứng là đứng, ta
bảo quì là quì, ta cho vào tổ này để mà “ngồi mát ăn bát vàng” lấy lộc để “ăn
thêm, uống thêm”. Nhưng nhớ báo công cho ta thật nhiều, săm soi thì phải bỏ qua
các đồ đệ của ta, còn những kẻ chống ta thì phải ghi nhiều khuyết điểm vào.
Những kẻ đó các ngươi biết cả rồi chứ?
Hai táo: Dạ bẩm Ngọc Hoàng, chúng con biết cả rồi ạ. Dạ bẩm,
nếu những kẻ đó không có khuyết điểm thì sao ạ?
Ngọc Hoàng: Sao các ngươi lại ngu thế! Ai chả có khuyết
điểm. Bé thì phải xé ra to, cần thiết thì tạo ra một vài cái bẫy cho tụi nói
chui vào để nó khỏi ý kiến, biết chưa?
Thôi, cho các ngươi lui.
Còn các táo khác, một lúc ta giao cho mấy chức vụ, các táo
thấy thế nào? Thăng quan, tiến chức chớ có quên người dìu dắt nghe không. Ta ăn
một quả, ta nhả cục vàng. Mọi quyền hành trong tay ta, thích ta cho, ghét ta
cắt bỏ. Nhớ hầu hạ ta cho cẩn thận. Nhà ta có đám hiếu phải đến trước cả tháng,
nhà ta có đám hỉ phải đến rửa bát quét nhà nghe chưa.
Mà hôm trước ta bị cảm, hắt hơi sổ mũi các ngươi bận hết hay
sao?
Năm nay lên chầu có của ngon vật lạ nào dưới hạ giới mang ra
đây ta xem. Báo công không đều là về “mo” đó nhớ chưa?
Các táo: Dạ bẩm, chúng con nhớ rồi ạ. Chúng con chuẩn bị đầy
đủ cả rồi ạ. Ngọc Hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế!
Ngọc Hoàng: Còn táo cuối cùng, sao lên chầu muộn thế? Nam
Tào, Bắc Đẩu nhớ giám sát tên này chặt chẽ cho ta. Bất đắc dĩ ta mới phải cho
nó vào tổ này. Thế mà nó còn dám hỗn.
Tất cả các ngươi nghe đây. Kẻ nào theo ta thì sống, chống ta
thì chết. Hầu hạ ta cho tốt sẽ được khen thưởng mà “ăn cho no, uống cho say”.
Kẻ nào dám chống ta? Xem các ngươi là được gì?
Thôi, bãi triều!
Các táo: Ngọc Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
(Bài viết do bạn đọc North See Bone gửi đến blog Hồ Như Hiển)