Tôi ước mình viết được bài ca để hát về câu chuyện của những người đàn bà vô danh ấy, một ngày nào đó. Những số phận ấy tầm thường mà khác thường. Nhưng những nốt nhạc hiện thực vẫn chưa thể vang lên, vì vừa chớm thì đã chết lặng trong những cuộc vui hoa đăng bất tận trên đất nước này. Những tượng đài tốn kém mọc lên, những bông hoa đủ màu ngập ngụa đất nước, rực rỡ như phấn son, che lấp giọt mồ hôi hay nước mắt con người.
_______Nhạc sĩ Tuấn Khanh
Nhạc sĩ Tuấn Khanh
Nguồn: Tuấn Khanh's blog
Người đàn bà ngồi tựa vào tường trên lối mòn của một con hẻm. Mệt
mỏi và thiếp đi cạnh quang gánh của mình. Hai đầu gánh là đủ thứ quà vặt
như bánh tráng, kẹo, đến chanh, ớt… rồi có cả đồ chơi trẻ con chằng
cột. Chị như muốn kéo cả thế giới chung quanh đi theo mình trong cuộc
mưu sinh nhọc nhằn không có ngày tháng cuối.
Hình ảnh đó đẹp đến mức tôi dừng lại, muốn chụp tấm ảnh làm kỷ niệm
thì chị choàng tỉnh. Chị sợ hãi hỏi tôi chụp ảnh để làm gì. Có lẽ những
cuộc rượt đuổi hàng rong trên hè phố là cơn ác mộng triền miên khiến chị
không bao giờ có được chút thanh thản. Trò chuyện ít lâu, mới biết chị
đi từ Quảng Ngãi vào bán hàng rong để gửi tiền về giúp cho gia đình.
Tháng nhiều thì được 700-800 ngàn. Tháng ít thì 300-400 ngàn.
Người phụ nữ ấy chỉ là một trong hàng trăm ngàn con người đang lưu
lạc mưu sinh trên đất nước này. Ẩn trong nụ cười hay lời rao hàng đơn
giản đó, là những câu chuyện đời trôi dạt theo miếng ăn, trắc trở hơn
những câu chuyện dài truyền hình giả tạo, nhưng buồn thay, chẳng có mấy
người xem.
Khi chị ngồi giở mẩu giấy ghi lại tiền nong đã buôn bán trong ngày.
Những ngón tay lần mò trên con số ngắn và nhỏ hơn biết bao lần những
biên lai tính tiền thường nhật trong thành phố. Những ngón tay của chị
nhiều ngày tháng không có được hơi ấm của chồng. Bao nhiêu người phụ nữ
trên đất nước này đã bước lên chuyến xe đời khốn khó và không biết ngày
nào có lại được hơi ấm từ người đàn ông của mình? Một trong những người
phụ nữ như vậy mà tôi gặp nói rằng bà đã rời khỏi nhà gần 15 năm, sống
một mình, làm lụng gửi tiền về quê nhưng chưa bao giờ có ý định chọn một
tấm chồng khác.
Khi tôi xin được chụp hình chung với gánh hàng rong của người phụ nữ
từ Quảng Ngãi, chị hốt hoảng nói không được. Hỏi mãi, thì chị mới nói
thật là sợ chụp hình chung, nếu lỡ chồng đang đi làm ở quê thấy được,
tưởng chị “mèo mỡ” sẽ buồn giận, tội nghiệp lắm.
Tôi cứ ước mình viết được một bài hát về người phụ nữ này, hay những
người phụ nữ tương tự như vậy. Những nốt nhạc không bật ra được, cứ
nghẹn lại trong hốc sâu nào đó. Những người đàn bà được mô tả đẹp như cổ
tích trong văn chương, hội hoạ… thường thấy, chưa bao giờ có đủ hình
ảnh quê mùa và ngọt ngào đến vậy. Không cần cầm súng hay bước ra bục
tuyên hô, những người đàn bà vô danh này chống chọi cho một linh hồn đất
Việt mong manh, giữa thời phụ nữ đang phải là một cái gì đó rất khác
lạ.
Nhưng tôi vẫn còn nợ một bài hát khác, về những người phụ nữ Việt vô danh khác.
Trên một chuyến đi, may mắn được ngồi cùng vài cô gái Việt Nam lấy
chồng Đài Loan về thăm quê, tôi bèn xin hỏi chuyện đời sống của họ. Nói
về chuyện báo chí Việt Nam vẫn mô tả cuộc sống đi lấy chồng Đài Loan như
địa ngục hay nô lệ, các cô nhìn nhau, rồi nhìn tôi cười.
“Cũng có những người không may, nhưng không phải ai cũng vậy, anh à”,
một cô gái đồng hương Cần Thơ giải thích. Những cô gái rất trẻ nói về
cuộc sống mới của mình. Họ nói rằng đã chọn hài lòng với cô đơn, hài
lòng với những khó khăn mà họ phải trãi qua, ít nhất để cho mình, cho
cha mẹ mình thoát nghèo khó. Ở miền Tây, có rất nhiều nơi được đặt tên
là làng Đài Loan, làng Hàn Quốc… chỉ vì những đứa con gái lấy chồng xa
xứ tằn tiện chi tiêu chỉ để dựng lại nhà cho gia đình mình.
Khi được hỏi về nạn bạo hành gia đình của các cô lấy chồng ngoại
quốc. Một người lại nhìn tôi cười, hỏi rằng “bộ anh không không biết là
lấy chồng dưới quê xứ mình cũng bị đánh tới chết cũng không ai cứu à?”.
Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này mở ra cho tôi một góc nhìn khác về những
người phụ nữ Việt tìm duyên tha hương. Chắc chắn họ không hoàn toàn
những kẻ điên cuồng hay mất nhân cách như báo chí vẫn gièm xiểm. Thật
buồn khi có một thời đại mà những người phụ nữ Việt phải chọn cuộc sống
khác hơn ở quê hương mình. Rất nhiều người đã phỉ báng họ. Nhưng giữa
chọn lựa rất thực tế, có thể tự xoay sở cho đời mình, họ đủ thành thật
để không màng một tiếng thơm hảo. Nỗi buồn xin gửi lại cho quốc gia và
thời cuộc, họ chỉ là nạn nhân.
Có thể rồi những người phụ nữ này bình an, nhưng họ khó mà có được
hạnh phúc. Điều mà mọi tôn giáo dạy con người đi tìm, cả thế gian mơ đến
thì họ chấp nhận lìa bỏ trong kiếp sống tạm, để có thể làm được gì đó
cho gia đình, hoặc không là gánh nặng ở quê nhà. Cũng như người đàn bà
mưu sinh đến từ Quảng Ngãi, bao giờ thì những người phụ nữ lấy chồng xa
này sẽ có, hay cảm nhận được hơi ấm của hạnh phúc đời mình?
Trong những ngày xưng tụng phụ nữ được ghi vào lịch, hình bóng “xấu
xí” của những người phụ nữ này chắc không thể có trong diễn văn hay
những bông hoa đẹp, dù là phô diễn. Cũng không có những bài ca nào chia
sẻ, hát về họ giữa một hiện trạng đất nước thiếu những trái tim biết yêu
thật thà. Những bài ca chỉ vang lên lời xảo biện.
Một đất nước thật đáng buồn, nếu chỉ còn biết có hot girl hay xưng
tụng một giai cấp khoe khoang mua sắm tiền tỉ, thèm khát những vẻ đẹp bề
ngoài. Khi trò vui che lấp các số phận, đến một ngày nào đó, tất cả chỉ
là mồi thiêu như các loại hàng mã trong niên đại cô hồn. Thật ghê sợ
những đêm hoa đăng tranh đua vùi chôn sự thật mà lẽ ra chúng ta cần phải
đối diện.
Tôi ước mình viết được bài ca để hát về câu chuyện của những người
đàn bà vô danh ấy, một ngày nào đó. Những số phận ấy tầm thường mà khác
thường. Nhưng những nốt nhạc hiện thực vẫn chưa thể vang lên, vì vừa
chớm thì đã chết lặng trong những cuộc vui hoa đăng bất tận trên đất
nước này. Những tượng đài tốn kém mọc lên, những bông hoa đủ màu ngập
ngụa đất nước, rực rỡ như phấn son, che lấp giọt mồ hôi hay nước mắt con
người.