Ai cũng có quyền tự do quan niệm và tự do phát biểu quan điểm; quyền này bao gồm quyền không bị ai can thiệp vì những quan niệm của mình, và quyền tìm kiếm, tiếp nhận cùng phổ biến tin tức và ý kiến bằng mọi phương tiện truyền thông không kể biên giới quốc gia. - Điều 19, Tuyên ngôn Quốc tế về Nhân quyền

21/4/11

KIẾN VÀ CỦ KHOAI MĨ

http://nguoibaovequyenloi.com/TaiNguyen/image/TO%20TUNG%20DAN%20SU%20THAM%20VAN.JPG 
Dương Ngọc Dũng
Tạp văn
Thành ngữ Việt Nam có câu "con đến kiện củ khoai" để chỉ sự kiện tụng của người thấp cổ bé miệng đối với những tay cường hào ác bá, thế mạnh tiền nhiều. Mỹ thì không có dạng cường hào ác bá nhưng chuyện kiện tụng thì có lẽ chiếm giải vô địch thế giới. Quan sát chuyện tòa án Mỹ có lẽ là phương pháp thiết thực nhất để hiểu rõ văn hóa Mỹ.
Một nhà nghiên cứu Việt Nam nếu được mời qua thăm quan nước Mỹ mà được giới thiệu ngay với những phòng thí nghiệm tối tân và những thư viện khổng lồ thì chắc chắn sẽ chết khiếp, khi trở về sẽ ca tụng văn minh Mỹ là nhất hành tinh và đề nghị Việt Nam nên làm đơn xin trở thành một tiểu bang của Mỹ. Một nhà nghiên cứu xã hội mà lại lang thang chui ngay vào khu Harlem ở New York thì khi trở về sẽ hân hoan ca tụng văn minh Việt Nam là số dách, còn Mỹ chỉ toàn bọn ma cà bông chả có gì đáng khen ngợi. Cả hai cách tiếp cận đều trật lấc. Tốt nhất là nên xem dân Mỹ vác chiếu ra tòa kiện nhau những chuyện gì chúng ta sẽ hiểu nhiều về văn hóa Mỹ hơn là chỉ chui vào thư viện hay lang thang trên vỉa hè New York.

Trên kênh truyền hình 68 ngày nào cũng phát chương trình xử kiện của chánh án Judy và chương trình Tòa án Nhân Dân (People's Court) rất hấp dẫn. Chúng tôi xin tường thuật hai vụ kiện tiêu biểu.
Trong một buổi phát hình gần đây có hai đấng "con kiến" và "củ khoai" kiện nhau.
Một bên (nguyên cáo) kiện một nghệ sĩ xiếc đòi trả ba trăm đôla cho một chiếc giường đinh (ben of nails) mà anh đã chế tạo đặc biệt cho nghệ sĩ kia biểu diễn. Tiết mục biểu diễn như sau: chàng nghệ sĩ sẽ nằm lên một chiếc giường toàn đinh lởm chởm trông rất hãi và một người khác sẽ leo lên ngực anh ta đứng. Anh vẫn tỉnh bơ, da dẻ không trầy một miếng. Thế là khán giả vỗ tay và anh ta hết bạc sống dài dài.
Nhưng lần này thì chàng nghệ sĩ không dám nằm lên cái giường do anh thợ kia mới chế xong vì thấy nó ghê quá, do đó anh quịt luôn, không trả tiền. Thế là cả hai, mỗi người vác một cái giường ra tòa.
Tòa hỏi: Sao anh không trả tiền giường?
Bị cáo: Nhìn ghê thấy mẹ ai mà dám nằm. Rủi chết thì sao?
Tòa: Anh chuyên môn biểu diễn nằm trên đinh mà bây giờ nói "ghê thấy mẹ" là sao?
Bị cáo (gãi đầu): Tiết lộ bí mật nghề nghiệp thì kẹt quá, nhưng nói thật với tòa, ba cái chuyện đó là chuyện dỏm hết.
Cả tòa án xôn xao. Có kẻ chửi thề vì ngày nào cũng dắt con đi xem "chàng" nằm giường đinh vì tưởng chàng có võ công cao siêu như Kiều Phong.
Tòa (gõ búa lia lịa): Anh phải nói rõ ra bí quyết của anh thì tòa mới tin được. Chàng nghệ sĩ lúc đó mới chưng cái giường mà anh ta vác theo ra. Anh giải thích rằng "đinh" được chế tạo bằng một thứ nhựa dẻo đặc biệt, nhìn giống y chang đinh thép, nằm lên không hề bị cong xuống mà vẫn thẳng đứng như đinh thép, và dĩ nhiên không hề gây tổn thương chi cả. Tòa vẫn không tin. Anh chàng nghệ sĩ gân cổ: "Tôi sẽ biểu diễn ngay tại đây cho tòa xem".
Tòa hơi hoảng: "Tòa không bắt anh biểu diễn đấy nhé". Anh chàng hùng hục cởi phăng áo ra, phô bộ ngực đầy lông lá ngay trước ống kính truyền hình và "ngự" ngay trên chiếc giường đinh "dỏm". Quả thật là y chang như nằm lên một tấm thảm đinh lởm chởm mà da thịt vẫn trơ trơ không hề bị đâm thủng.
Một nữ cảnh sát tòa án còn được anh ta mời đứng ngay lên ngực. Cũng ô kê như thường. Sau đó anh đứng dậy chỉ cái giường đinh chế tạo không đúng "qui cách": "Bộ ngu sao mà nằm lên thứ này. Mới nhìn đã ớn lạnh rồi còn biểu diễn gì nữa?"
Thế là tòa tuyên án anh chỉ phải trả phân nửa số tiền ba trăm đô. Anh thợ than trời: "Còn cái giường quỉ này tôi biết quăng tới đâu đây?" Chàng nghệ sĩ cười nhe răng: "Để anh thực tập dần dần là vừa. Tục ngữ Anh có câu: kẻ nào làm giường thì kẻ đó phải nằm lên nó" (As one makes a bed, so he must lie on it = thật ra ý câu tục ngữ này muốn nói là phải chịu trách nhiệm về việc mình làm).

Một lần khác một cặp tình nhân vác nhau ra tòa.
Nàng đẹp não nùng, mắt đẫm lệ, thơ ngây như con thỏ. Chàng mặt mũi hầm hầm kiện người đẹp đã lấy của mình nhiều tiền, nhận biết bao quà tặng đắt giá, đến khi hai bên hoan hỉ dắt nhau vào "động Thiên Thai" thì mới té ngửa "nàng" là đực rựa một trăm phần trăm.
Chàng điên tiết đâm đơn kiện đòi bồi thường tiền bạc và công phu bỏ ăn bỏ ngủ theo đuổi bấy lâu. Chuyện này cũng giống như truyện ngắn Mỹ nhân làng Trọng Nghĩa của Trần Quốc Tiến, nhưng chỗ khác là "mỹ nhân" làng Trọng Nghĩa thì trời sanh là thế còn "nàng" bị cáo ở đây nguyên chất là giống đực nhưng chỉ khoái làm đàn bà (tiếng Anh gọi là "transsexual"). Nàng hoàn toàn "chân tình" và “yêu” anh chàng kia thực sự.
Bản thân tòa cũng hơi lúng túng vì "nàng" khóc nức nở và nói rằng nàng “yêu” với "toàn thể trái tim". Anh chàng dại gái đột nhiên nhảy tới "động" cho "nàng" một phát như trời giáng. Thế là huyên náo om sòm như ong vỡ tổ. "Nàng" tuy bị đánh bầm một con mắt nhưng con mắt còn lại vẫn nhìn chàng bằng ánh mắt "dịu dàng" không hề thốt ra một tiếng chửi thề tục tĩu nào.
Cuối cùng tòa phạt "nàng" tội cố tình "thông tin sai lạc" (provide misinformation) và phải bồi thường tất cả tiền bạc mà "nàng" đã nhận. Cũng may anh chàng tuy hơi dại gái nhưng lại giữ biên lai những món quà rất kỹ. Các đấng nam tử Việt Nam nên "học tập" kinh nghiệm. 
Nguồn: chungta.com

VIỆT NAM YÊU DẤU