Ai cũng có quyền tự do quan niệm và tự do phát biểu quan điểm; quyền này bao gồm quyền không bị ai can thiệp vì những quan niệm của mình, và quyền tìm kiếm, tiếp nhận cùng phổ biến tin tức và ý kiến bằng mọi phương tiện truyền thông không kể biên giới quốc gia. - Điều 19, Tuyên ngôn Quốc tế về Nhân quyền
Hiển thị các bài đăng có nhãn Giáo dục. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Giáo dục. Hiển thị tất cả bài đăng

14/11/14

DẠY DỖ CON CÁI

... các bác sĩ tâm lý và chuyên khoa khuyên các bậc phụ huynh nên dạy cho các cháu bé từ nhỏ về cách nhận thức sự việc cũng như chúng ta tuyệt đối cần phải có sự giải thích cặn kẽ cho từng trường hợp một. Kể cả việc xử phạt và cách thực thi những hành động kỷ luật. Vấn đề quan trọng không phải là làm cho đứa bé sợ để nó làm theo ý mình. Mà chúng ta phải giải thích cho nó hiểu tại sao hành động như thế là sai, không tôn trọng người khác.
Trịnh Hội
____________
Nguồn: VOA's blog
Trịnh Hội
Từ khi có con cho đến nay tôi đã cố tìm hiểu thêm nhiều về vấn đề dạy dỗ con cái. Thứ nhất vì nó có liên quan mật thiết đến cuộc sống hiện tại của tôi. Thứ hai vì càng tìm hiểu thêm thì tôi lại càng khám phá ra được nhiều điều thú vị. Và thứ ba vì sau khi tham khảo xong tôi lại nhận thấy đúng là việc gì xảy ra cũng có lý do của nó. Nếu chúng ta cố tìm hiểu tại sao cùng một sự việc nhưng có người lại suy diễn như thế này, hành động như thế nọ thì chúng ta sẽ thấy phần lớn xuất phát từ sự chăm sóc và dạy dỗ của gia đình và cha mẹ. Từ lúc chúng ta còn rất bé. Từ lúc chúng ta chưa biết nói, biết đi.
Theo một số sách chỉ dạy về cách trông nom con cái (parenting) mà tôi đã đọc trong thời gian vừa qua, chúng ta có thể xác định được là một đứa bé dù chỉ mới được vài tháng tuổi cũng đã có thể nhận thức được người nào nó có thể “làm eo” và khi nào thì nó cần phải khóc ré lên để được cho bú, thay tã, hay bồng bế. Trước ngày ăn thôi nôi, nó đã có thể phát hiện ra được sự khác biệt trong cách chăm sóc giữa cha và mẹ. Hoặc ông bà. Để từ đó rút kinh nghiệm đối phó với từng người.
Thì ra con nít nó biết nhiều hơn chúng ta tưởng.

24/2/13

CON NGƯỜI TỰ DO VẪN LÀ Ý NIỆM XA LẠ

Con người tự do vẫn là ý niệm xa lạ

Quả thật là giới trẻ Việt Nam rất thiệt thòi khi ý niệm về con người tự do vẫn là một điều xa lạ, và xa xỉ, trong xã hội. Cái được nói đến thường xuyên hơn là trách nhiệm công dân.

Kỳ 1: Khủng hoảng là... cơ hội của người trẻ

Tự do là khởi nguồn của giải pháp
- Xã hội biến động mạnh đã tác động rất lớn đến hệ giá trị của người trẻ. Anh nhìn nhận thế nào về hệ giá trị hiện nay của giới trẻ, nó có bị cuốn theo những giá trị ảo, hời hợt bên ngoài? Giới trẻ có đang thờ ơ với những vấn đề lớn của đất nước, xã hội như nhiều "người lớn" vẫn nói?
TS Giáp Văn Dương: Đúng là đang có hiện tượng xã hội đang chạy theo các giá trị ảo, nặng về hình thức bên ngoài. Điều này đã được nhiều người lên tiếng và cảnh báo như một sự xuống cấp chung về đạo đức, lối sống, văn hóa...
Sự xuống cấp này không chỉ ở trong giới trẻ, mà ở mọi tầng lớp khác, kể cả lãnh đạo. Với những người có địa vị và quyền lực, điều này còn hiển hiện rõ ràng hơn, vì đơn giản là họ có phương tiện để thực hiện nó. Vì thế, nói giới trẻ đang chạy theo giá trị ảo, hời hợt bên ngoài, dù là một mô tả đúng thì cũng không đủ sâu, và có phần né tránh vì không xét đến bối cảnh chung.
Trước khi quy kết cho người trẻ chạy theo giá trị ảo, hời hợt bên ngoài thì thế nào là giá trị ảo, hời hợt cũng là điều cần bàn xét. Nói một giá trị là ảo chỉ khi có một giá trị thật bền vững làm đối chứng. Giá trị thật này phải được thử thách qua thời gian, không gian, tức có tính phổ quát.

7/1/13

TRẦN ĐĂNG KHOA: CHUYỆN GIÁO DỤC Ở TÂY

 Nguồn: VOV

Trần Đăng Khoa: Chuyện giáo dục ở Tây


(VOV) -Bọn trẻ không bị học nhồi học nhét, không phải học thuộc lòng, cũng không có văn mẫu. 
Liên tiếp trong hai số báo trước, tôi đã cùng Tiến sĩ Trần Thanh Thu ngắm nền giáo dục của Bỉ. Rồi ngoảnh lại chiêm ngưỡng một mái trường quê của chúng ta từ những năm chiến tranh. Bây giờ chúng ta trở lại nước Bỉ, xem "ông bạn" này dạy dỗ con em mình như thế nào.
Trần Thanh Thu: Một trong những tiêu chí theo tôi là quan trọng nhất trong nền giáo dục ở Bỉ là tuân thủ khẩu hiệu «Tất cả trẻ em đều bình đẳng». Điều này thể hiện trong mọi phương pháp sư phạm được áp dụng trong trường học. Và những phương pháp sư phạm này đã gây dấu ấn không thể phai mờ trong tâm trí tôi từ những ngày đầu tiên đưa con đến lớp ở đây. Thứ nhất là lớp học ở Bỉ không bao giờ có lớp trưởng hay cán bộ lớp. Các cháu hoàn toàn bình đẳng như nhau.
Cả xã hội tập trung làm cho trẻ em hạnh phúc khi đến trường (Ảnh vnn)

Ở lớp con tôi theo học thì có trực nhật hàng ngày. Các cháu cứ theo bảng tên mà lần lượt thực hiện nghĩa vụ của mình. Việc của trực nhật chỉ là khi vào lớp thì chuyển mũi tên trên lịch và đánh dấu tình hình thời tiết trên bảng thời tiết. Trực nhật cũng vào lớp như các bạn thôi vì chỉ khi nào đến giờ vào học khu học đường mới mở cửa, cả lớp cùng vào. Nếu con bạn đến trường sớm thì chơi ở sân hoặc ở phòng trông trẻ ngoài giờ, có trường để mắt tới để bảo đảm an toàn cho các cháu.

17/12/12

ĐÔI ĐIỀU VỀ TRƯỜNG HỌC BÊN MĨ

Hãy đọc và so sánh, để biết tại sao họ phát triển như vậy - Hồ Như Hiển
--------------
Nguồn: Hiệu Minh
Hiệu Minh
Khẩu hiệu tại trường của Bin. Ảnh: HM
Khẩu hiệu tại trường của Bin “Chúng ta xây dựng tương lai tốt đẹp hơn,đào tạo từng hoc sinh một”. Ảnh: HM
Người Mỹ có chuẩn Mỹ gọi là American Standard. Chuẩn từ ổ điện ba chân đến vòi nước, kích cỡ cửa ra vào, chiều cao trần nhà, sơn cửa, đến đường điện đi trong tường.
Vài cái chuẩn của trường học Mỹ
Trường học của Mỹ cũng thuộc vào chuẩn, diện tích bao nhiêu, rộng dài, bao nhiêu học sinh trong một lớp và bao nhiêu lớp đều có qui định.
Bạn đến trường PT cơ sở Sandy Hook ở Connecticut hay trường cu Bin đang học lớp 4 ở Virginia thì sẽ thấy kiến trúc khá giống nhau như các shopping mall kiến trúc na ná, từ cửa ra vào, khuôn viên, nơi vui chơi, sân chơi thể thao trong nhà (gym) đến hội trường, chỗ cho các em học sau giờ để đợi bố mẹ đi làm về đến đón.
Thường là nhà tòa nhà khép kín nửa nổi, nửa chìm, 2 tầng, tầng mặt bằng với cửa ra vào dành cho lớp nhỏ, tầng hầm nhìn ra khuôn viên dành cho lớp lớn.
Trường không có bảo vệ canh cửa, mà cửa ra vào thường thiết kế rất rộng, có hai lối ra vào toàn bằng kính. Kẻ giết người như Lanuza muốn vào chỉ cần lấy bang súng đập vào kính, có thể đột nhập dễ dàng.
Trường tiểu học trung bình khoảng 400-500 học sinh. Ở chỗ đông cư dân có thể cao hơn chút lên tới 600-700. Mỗi lớp thường có khoảng từ 15 đến 25 học sinh, lớp 1 thì ít hơn khoảng trên dưới 10 em. Bàn học không xếp hàng lối từ trên xuống như bên Việt Nam, mà các em ngồi bàn tròn, chia làm 3-4 nhóm học tập để tiện trao đổi.

2/12/12

MỔ XẺ VIỆC GIÁO DỤC NHÂN CÁCH TRONG HỌC ĐƯỜNG

Bao giờ cho đến ngày xưa - Hồ Như Hiển
----------------------------
 Nguồn: Pháp Luật TpHCM
Trong tập truyện dài Mùa hè năm Petrus của nhà văn Lê Văn Nghĩa vừa phát hành, những câu chuyện từ ngôi trường Petrus Ký những năm 1960 được tái hiện khá sinh động.

Qua đó, bạn đọc hình dung ra một môi trường giáo dục một thời là mơ ước và niềm tự hào của bao học sinh. Pháp Luật TP.HCM đã có cuộc trao đổi với nhà văn Phan Nhật Chiêu, cựu học sinh Petrus Ký, về môi trường giáo dục trong bối cảnh mà cuốn sách nêu.
. Phóng viên: Thưa ông, đọc trong tác phẩm Mùa hè năm Petrus chúng tôi nhận thấy học sinh được học trong môi trường của Petrus Ký dường như có suy nghĩ khá độc lập?
+ Nhà văn Phan Nhật Chiêu: Đúng là môi trường học ngày xưa rất dân chủ, học sinh rất tự giác học, hành. Ai nhìn vào cũng có thể thấy là trường ra trường, lớp ra lớp, trò ra trò và thầy ra thầy. Petrus Ký và các trường học khi đó theo mô hình giáo dục của phương Tây mà cụ thể là Pháp chứ không phải mô hình Nho giáo cũ. Ảnh hưởng Nho giáo rất ít. Và những nề nếp trong nhà trường là nề nếp của một trường học tiên tiến chứ không phải nề nếp phong kiến.

26/11/12

VIẾT CHỮ ĐẸP ĐÃ LỖI THỜI?

Còn vô số những điều vô bổ mà người lớn đang bắt các em hi sinh tuổi thơ của mình để phục vụ những điều hão huyền của "người lớn". Những kẻ làm giáo dục theo lối đó, xét cho cùng, chỉ là những kẻ ích kỉ - Hồ Như Hiển 
--------------

Nguồn: Vietnamnet
Nhìn nhận thế nào về tâm lý trầm trồ khi thấy những bản viết tay “chữ đẹp như in” của các học trò nhỏ khi tham gia các cuộc thi ‘luyện chữ”?

Theo GS Nguyễn Ngọc Lanh, chuyện học sinh cả lớp, cả trường, cả huyện… phải rầm rộ đi thi “chữ đẹp” thể hiện triết lý rất lỗi thời. Tại sao trẻ em Việt Nam cứ phải vung phí tuổi xuân vào những cuộc đua - tuy rất bổ ích cho “thành tích” của người có quyền, nhưng - vô bổ đối với sự nghiệp tương lai của chính các em?

Dưới đây là phân tích của ông. VietNamNet mong nhận được các ý kiến trao đổi. Thư gửi về: bangiaoduc@vietnamnet.vn.
Các bài luyện và các bài thi cứ na ná như nhau về nét chữ

4/10/12

BỐN CÂU CHUYỆN "NGƯỢC ĐỜI" CỦA GIÁO DỤC MĨ

Nguồn: Giáo dục Việt Nam
Ngô Tự Lập
 
Trẻ em Mỹ "không cần" trường

"Không cần" theo nghĩa đen, không phải một cách nói ví von hoa mỹ về một thực tế khác cũng ngược đời nếu so với giáo dục Việt Nam: Nhà trường chỉ là một thành phần, cho dù là một thành phần quan trọng, trong một phức hợp xã hội có nhiệm vụ giáo dục những công dân Mỹ tương lai.

Nhà trường không và cũng không thể thay thế được gia đình, cộng đồng sinh hoạt, các đoàn thể, các tổ chức tôn giáo, văn học nghệ thuật, viện bảo tàng, lễ hội, các phương tiện thông tin đại chúng, các hoạt động thể thao... "Không cần" ở đây có nghĩa là trẻ em Mỹ có thể học ở nhà, theo chế độ homeschooling (học tại gia).

3/10/12

CON NGƯỜI TỰ DO

Nguồn: Thuỳ Linh
Nhà văn Thuỳ Linh
Mấy hôm nay nhiều người dồn sự chú ý về Hội nghị TW6. Vốn như thường lệ mọi sự là bí mật – sự bí mật liên quan đến những gì thiết thực nhất với 90 triệu người dân: tình hình kinh tế; sắp xếp đổi mới doanh nghiệp nhà nước; chính sách về đất đai; đổi mới căn bản về giáo dục; phát triển khoa học-công nghệ; qui hoạch cán bộ…Nhưng vẫn là bí mật. Đành chịu.

8/8/12

CON NGƯỜI TỰ DO LÀ ĐÍCH ĐẾN CỦA GIÁO DỤC

- "Với họ, con người tự do và trách nhiệm công dân là đích đến của giáo dục" - Còn đích đến nền giáo dục của mình là con người công cụ ? - Hồ Như Hiển
----------
(Bản nguyên bài trả lời phóng viên Lê Ngọc Sơn, báo sinh viên Việt Nam. Tòa soạn đã biên tập lại và xuất bản dưới tên: Hãy bồi đắp cho tâm hồn phì nhiêu, số ra ngày 6/8/2012).
Giáp Văn Dương
Ở Việt Nam, nay người trẻ không chỉ đối diện với khủng hoảng kinh tế, mà còn đối mặt với một cuộc khủng hoảng các giá trị, khủng hoảng niềm tin, văn hoá...  Anh có cùng nhận định không? Và nếu có, thì cảm nhận của anh thế nào?

Đúng là đang có một cuộc khủng hoảng giá trị, không phải chỉ ở những người trẻ, mà ở cả những người già, tức là ở qui mô toàn xã hội. Cảm nhận chủ quan là ai cũng cảm thấy bất an như đang ở trong trạng thái sắp chuyển pha. Nhưng tương lai sẽ ra sao thì lại không đoán định được chính xác. Cho đến nay, vẫn không có nghiên cứu, hoặc dự báo khả tín nào về vấn đề này cả.

19/4/12

SỰ KHỐN CÙNG CỦA TƯ DUY GIÁO DỤC

Mạc Văn Trang
Tôi giật mình khi nhìn thấy bài: “Teen Chu Văn An bỡ ngỡ với việc lắp camera... toàn trường”. Bài viết này chắc là do một học sinh thực hiện, có đoạn: “Gần đây, teen THPT Chu Văn An (Hà Nội) đang xôn xao về việc lắp hệ thống camera theo dõi ở khắp mọi nơi trong trường. Việc lắp camera trong trường học không phải là vấn đề quá mới mẻ với học sinh và các bậc phụ huynh. Điển hình là việc Bộ Giáo dục và Đào tạo thí điểm lắp một số camera tại các hội đồng thi trong các kì thi Quốc gia. Tuy nhiên, không phải trường học nào cũng có thể áp dụng công nghệ này, bởi chi phí của nó quá lớn. Còn với trường THPT Chu Văn An, hệ thống này được hoàn tất lắp đặt cách đây một tháng nhưng mới được đưa vào sử dụng vào đầu tháng 4 này.

27/3/12

TRÍ TƯỞNG TƯỢNG

Hà Huy Khoái
Trí tưởng tượng và toán học
Hilbert là một trong những nhà toán học vĩ đại nhất của mọi thời đại. Trong những giai thoại về ông, người ta thường hay nhắc đến mẩu chuyện sau đây. Có lần, người ta bàn tán về một nhà toán học thôi không làm toán nữa, mà đã trở thành tiểu thuyết gia. Hilbert nói: “Anh ta chọn đúng ngành đấy chứ, vì khả năng tưởng tượng của anh ta chưa đủ để làm toán, nhưng viết tiểu thuyết thì được!”.

3/3/12

SINH VIÊN - BẠN LÀ AI?

Nguồn: Tia sáng
Nguyễn Thị Từ Huy


Để viết bài này, tôi suy nghĩ như một sinh viên, chứ không phải như một giáo viên - cái vai trò mà giờ đây tôi không còn đảm nhiệm nữa.
Tôi tự hỏi, nếu tôi là một sinh viên, trong môi trường giáo dục như thế này, tôi phải làm gì ? Cũng may là tôi vừa mới kết thúc đời sinh viên cách đây chưa lâu. Nói là sinh viên thì không hẳn đúng, nghiên cứu sinh dù sao cũng có những điểm khác biệt với sinh viên. Nhưng tôi đã sống một cuộc sống sinh viên trong giai đoạn làm nghiên cứu sinh của mình. Và làm sinh viên ở một môi trường khác, nên có thêm những kinh nghiệm khác, để từ đó mà tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này.
Dưới đây là một vài ý nghĩ tản mạn, không lý luận, không hệ thống và chưa phải đã đi tận cùng mọi phương diện.

2/2/12

NÉT CHỮ KHÔNG PHẢI... NẾT NGƯỜI!

Nguồn: Vietnamnet
Nguyễn Phương

Đi du xuân thấy cảnh những "ông đồ" - cả trẻ lẫn già ngồi quanh Văn Miếu "bán chữ" - cả chữ ta lẫn chữ Tàu - tôi muốn viết vài dòng về chuyện này nhân dịp đầu xuân cùng lời chúc tốt lành đến bạn đọc.
Người mua chữ (xin chữ) chắc muốn gửi gắm ước muốn của mình vào những chữ này? Những chữ người mua nhiều nhất là "Tài", "Lộc", "Tâm", ...
Việc này cũng bình thường thôi, vì thường thì người ta cầu khấn những gì người ta ước muốn có - vẫn cái quy luật: Thiếu cái gì cầu cái ấy!
Nhưng nếu liên hệ "nét chữ" với "nết người" thì lại là vấn đề khác.
Chúng ta hãy cùng bình tĩnh nhìn lại xem nhận định này đúng tới mức độ nào và hệ lụy của nó là gì, đặc biệt trong bối cảnh cải cách giáo dục đang cần những thay đổi sâu sắc.
Cũng nhân chuyện có nhiều phụ huynh học sinh phàn nàn về sách lớp một và chữ viết, tôi xin được "té nước theo mưa" góp đôi lời về chuyện chữ viết.

13/1/12

TA ĐANG DẠY TRẺ CON TÍNH ĐỐ KỊ HẸP HÒI

Nguồn: VOV
Ngô Thiệu Phong
Một đứa bé tuổi mầm non mà bị đóng đinh vào nhận thức rằng cứ giàu là tồi tệ, xấu xa… thì quá máy móc, cứng nhắc và thiếu nhân bản
Hôm rồi khi đọc truyện cho cháu nghe, tôi giật mình thấy mấy truyện đều có mô típ kẻ giàu sang thì tham lam, hèn mạt, độc ác; ngược lại, người nghèo bao giờ cũng tốt và cuối cùng chiến thắng kẻ giàu sang để có cuộc sống hạnh phúc. 
Tôi tự trách mình sao vô tình tới mức vô duyên khi chọn sách có mô típ đơn điệu thế. Tai hại hơn, nó còn gieo vào lòng con trẻ suy nghĩ trên đời này giàu đồng nghĩa với độc ác, giàu là do dùng mưu ma chước quỷ chứ không phải do trí tuệ và lao động lương thiện mà nên.  

4/1/12

XIN LỖI CON VÌ BỐ ĐÃ KHÔNG BẢO VỆ ĐƯỢC CON

K. C.

Ngày đầu năm mới, nhận được bài viết này của một bác sĩ trẻ, như một lời tâm sự gửi tới để chia sẻ hơn là để được một lời khuyên. Tâm sự này, xuất phát chỉ là câu chuyện con trẻ phải đi học thêm, một trong những cái nạn kỳ quặc chỉ có ở nước ta mà không sao xóa nổi, là tiếng lòng chân thực không chỉ riêng em mà có lẽ của rất nhiều rất nhiều người trẻ có lương tâm đang tự vấn, tự trách về sự bất lực của mình trước thực trạng đen tối của xã hội, mà trong đó mỗi người đều là thủ phạm kiêm nạn nhân. Vậy nên tôi xin phép người viết (và đã được đồng ý) công bố lên mạng boxitvn. Còn lời nhắn của tôi cho riêng em: rất cảm thông, nhưng xin em chớ dừng ở chỗ xin lỗi, thở than, vì nếu không kiên quyết vượt qua làn ranh giữa sự chấp nhận và sự dấn thân, ta sẽ bị kéo lùi lúc nào không hay về sự thỏa hiệp, đồng lõa, rồi trượt dài trên con đường tha hóa như nhãn tiền bao kẻ hôm nay. Và những đứa con của chúng ta rồi sẽ không dễ dàng tha lỗi nữa đâu.
Hoàng Hưng

29/12/11

NGHỆ THUẬT GIẢNG DẠY

Mortimer J. Adler, Ph.D.
Socrates đã đưa ra một nhận định sâu sắc và căn bản về bản chất của giảng dạy khi so sánh nghệ thuật giảng dạy với nghề bà đỡ đã có từ lâu đời. Cũng giống như bà đỡ giúp cho bà mẹ sinh con, người thầy giúp cho tâm trí [của học sinh] tự tìm ra ý tưởng, kiến thức, và sự hiểu biết. Khái niệm cơ bản ở đây là: giảng dạy là một nghệ thuật có vai trò giúp đỡ khiêm tốn mà thôi. Người thầy không sản xuất ra kiến thức hay nhồi nhét những tư tưởng vào tâm trí trống rỗng và thụ động của học sinh. Chính người học, chứ không phải người dạy, mới là người sản xuất đóng vai chính trong sự sản xuất kiến thức và ý tưởng.
Người xưa đã phân biệt những kỹ năng của y sĩ và nông gia với kỹ năng của người thợ đóng giày hay thợ xây nhà. Aristotle gọi nghề thuốc và nghề nông là những nghệ thuật hợp tác, bởi vì những nghề này phụ với thiên nhiên để đạt đến những kết quả mà thiên nhiên có thể tạo ra. Giày dép và nhà cửa không thể thành hình được nếu không có bàn tay của con người; nhưng cơ thể con người vẫn đạt được sự khỏe mạnh mà không cần đến y sĩ, cây cỏ và thú vật vẫn lớn được mà không cần có bàn tay của nông gia. Tay nghề của y sĩ và của nông gia chỉ giúp cho sức khỏe và sự tăng trưởng được chắc chắn và đều đặn mà thôi.

27/12/11

GHẾ NHỰA, BỤC GIẢNG VÀ...

Hồ Như Hiển
1. Chiếc ghế nhựa, bục giảng và giáo đường
Chiếc ghế nhựa.
Cách đây mươi, mười lăm năm, học sinh tập trung chào cờ đầu tuần không có ghế để ngồi nên các em phải kê dép hoặc mang theo tờ giấy lót chỗ ngồi trên sân trường. Vài năm trở lại đây, sau khi "đổi mới" (tức là quay lại cách làm phù hợp với quy luật kinh tế mà thế giới đã làm từ đời tám hoánh), đời sống nhân dân có khá lên một chút. Với lá chắn "nhà nước và nhân dân cùng làm", "xã hội hoá giáo dục", dù đã đóng học phí; đóng tiền xây dựng (theo luật Giáo dục, học sinh không phải đóng tiền này; khi dư luận ồn ào về khoản này thì nó lại biến tướng dưới một hình thức khác là "tiền hỗ trợ cơ sở vật chất") nhưng các nhà trường đều buộc các em phải đóng thêm khoản tiền mua ghế nhựa.

20/12/11

HỌC SINH TA VÀ TÂY - VAI TRÒ CỦA GIÁO DỤC VÀ TRUYỀN THÔNG

Nguyễn Khánh Trung


Không biết đã có nhà nghiên cứu nào so sánh chi tiết cử chỉ hành động, cách sống của các tú tài Việt Nam và Pháp chưa? Nhưng bằng kinh nghiệm thường, ai cũng thấy phần lớn các cô cậu tú Việt Nam “ngoan ngoãn” và cả “thụ động” hơn phần lớn các bạn đồng trang lứa người Pháp.

Có lẽ đây là một hiện tượng tập thể, một hiện tượng xã hội diễn tả hai thói quen, hai tập tính, hai nền văn hóa Âu – Á khác nhau chứ không phải là chuyện cá nhân. Chúng ta có thể phân tích vấn đề từ nhiều cách nhìn, nhưng ở đây tôi xin nói về hai khía cạnh đó là giáo dục và truyền thông.
 

9/12/11

ROI VỌT CHỈ DẠY NGƯỜI NGOAN CHỨ KHÔNG LÀM NÊN BẢN LĨNH

"Tôi không ủng hộ đánh đòn, nhưng tôi nghĩ giáo dục sai hay đúng không phải là do có đánh hay không. Đánh đòn chỉ là một hình thức phạt. Vấn đề là phạt như thế nào cho hiệu quả để không ảnh hưởng đến thể chất, tinh thần, và suy nghĩ của trẻ".

Đây là quan điểm của bạn đọc PAT, trong lá thư gửi đến VnExpress.net bày tỏ ý kiến về phương pháp giáo dục con trẻ. Dưới đây là nội dung bức thư của độc giả này.
Tôi cảm thấy lo lắng khi đọc những quan niệm phổ biến về giáo dục con trẻ trong thời gian gần đây. Liệu có phải chúng ta không chịu giáo dục, hay do giáo dục chưa đúng cách?

“Thương cho roi cho vọt”

Roi vọt là một hình phạt không tốt. Đánh đòn rất dễ khiến trẻ hoặc lớn lên trong sợ hãi, nhút nhát, hoặc trở nên chai lỳ về cả thể xác lẫn tinh thần. Quan trọng hơn, khi bị người lớn đánh phạt, đứa trẻ dễ cho rằng hình phạt đó là chấp nhận được. Điều này dẫn đến tình trạng nhiều thanh thiếu niên dùng bạo lực để tấn công những người họ ghét, họ cho là “hư” và cần được “dạy.”

1/12/11

CHUYỆN ZUI VỀ ZÁO ZỤC

Hồ Như Hiển
1. Lớp học đang yên lặng, chăm chú như nuốt từng lời giảng của thầy. Cô nhân viên văn phòng nhà trường bước vào.
- Xin phép thầy cho tôi ít phút để tôi đọc thông đạt của nhà trường đến các em học sinh.
- Vâng, mời cô.
- Để chuẩn bị đón đoàn thanh tra của Bộ về làm việc với trường ta, nhà trường quyết định như sau:

VIỆT NAM YÊU DẤU