Tôi nghĩ một cái chim kẹp giữa hai cái chân chẳng quyết định được sự tử tế của một con người và hạnh phúc của một cuộc đời.
Trừ phi, chính những bà mẹ cũng nghĩ, bản thân mình đã là sản phẩm một cuộc đẻ thất bại của ông bà ngoại!_______________
Nhà văn Trang Hạ
Nhiều bác sĩ tâm lý và bác sĩ sản khoa đều nói rằng, rất nhiều người mẹ
mang bầu sắp đến kỳ sinh nở có chung một nỗi ám ảnh, một triệu chứng
tâm lý, một thứ stress trước sinh: Sợ con mình sinh ra bị khuyết tật,
không hoàn hảo, có vấn đề gì đó về sức khỏe, thiếu chân, mắt lác v.v...
Mà máy siêu âm mấy chiều, thử nước ối cũng không xua hết nổi hoàn toàn
bóng đen u ám trong tâm lý. Nỗi ám ảnh ấy kéo dài đến giây phút đứa bé
chào đời mới chấm dứt. Nhiều bà mẹ khóc ròng khi nhìn thấy con lần đầu
tiên trong tay bác sĩ. Vì tình mẫu tử và cũng vì họ muốn cảm ơn đời, tạ
ơn Chúa, cảm ơn bác sĩ, tạ ơn số phận... đã mang con lành lặn và khỏe
mạnh tới trao cho mẹ.
Lúc đẻ con ra, bố mẹ cần SINH MỆNH và SỨC KHỎE của con, hơn mọi thứ trên đời.
Khi em bé còn nhỏ, em bé có thể sặc sữa, trớ, ngã, quấy khóc, gào thét,
đánh vãi cơm, làm vỡ cốc, nghịch, đi tướt năm ngày liên tục tới mức nằm
lả trong bệnh viện, đầu đầy vết cắm kim tiêm lấy ven, tay chân tong
teo. Lúc đó, người mẹ chỉ mong mỏi nhất trên đời là đứa con mình mạnh
khỏe, ăn thấy ngon, lớn mỗi ngày. Nếu bạn vào viện Nhi, vào viện K để
thấy những đứa trẻ ốm đau quặt quẹo, và khuôn mặt bố mẹ các em bị dày vò
đến mức độ nào, bạn sẽ tin rằng, chỉ cần đứa con trước 5 tuổi nó không
ốm đau bệnh tật, nó chịu ăn, chịu ngủ, thì chúng ta đã là những phụ
huynh hạnh phúc nhất trên đời rồi. Tôi đã từng nhìn thấy một ông bố trẻ
đưa con đi khám bệnh nan y, anh ấy ngay cả khi cười mà mặt cũng tạo hình
thành một vẻ đau đớn nhăn nhó, khó bao giờ quên.
Rồi con đi học. Con có thể điểm kém hoặc học giỏi, con có thể gặp cô
giáo tốt và cô giáo nhu nhược, hoặc cô giáo hung hãn. Con có thể thích
học cái này và ghét cái kia. Chúng ta thường nghĩ rằng, cái chúng ta cần
là con học giỏi. Nhưng hôm rồi, tôi vừa đọc một bảng nhận xét của một
giáo viên về tính cách những đứa trẻ trong lớp học, rất tình cờ, bên
cạnh là điểm số tổng kết của chúng. Một đứa học giỏi nhưng đối xử tồi tệ
với bạn bè, một đứa học kém nhưng rất chăm những thứ văn thể mỹ, một
đứa tư duy tốt nhưng phân tâm và không bao giờ nhận sai về bản thân, một
đứa khác bề ngoài tỏ vẻ ngoan và chăm nhưng lên mạng trở thành một kẻ
tục tĩu bẩn thỉu và bịa đặt. Thế thì, bạn có bao giờ nghĩ, thực ra mình
thích con mình là ai không?
Chúng ta không phải thượng đế để nặn một đứa trẻ từ không biến thành
có. Chúng ta chỉ có thể giúp chúng lớn, giúp chúng khôn. Còn chúng sẽ
phải tự lớn, tự khôn, tự tiêu hóa lấy thức ăn và những bài giảng, tự lựa
chọn lấy tính cách để mang vào đời.
Thế thì chúng ta cần gì ở con trẻ giờ đây? Cần chúng vui, cầu cho chúng
luôn sống trong cảm giác hạnh phúc giữa bố mẹ, cần chúng nó tìm được
người bạn thân. Mong các con KHÔNG LẠC LÕNG trong đời sống này! Các con
có tổ ấm và bạn tốt, các con có nơi để thuộc về, các con tin thế giới
này toàn điều thiện, ấm áp.
Rồi lũ trẻ bắt đầu yêu, như bố mẹ có mối tình đầu hồi xưa. Lúc đó cái
chúng ta cần là nó yêu đúng người, nó không bị tình yêu hủy hoại. Nó
không bị phản bội, và nó cũng không phản bội ai cả. Hy vọng con mình có
điều tốt đẹp nào đó để nó xứng đáng để được yêu. Nếu con mình là đàn
ông, tôi hy vọng nó không chơi gái quỵt tiền! Nếu con mình là phụ nữ,
tôi hy vọng nó không lụy tình vì một kẻ vứt đi. Nếu con là LGBT, tôi
cũng hy vọng nó hạnh phúc với những gì nó lựa chọn, mà không bị chà đạp,
cũng không bị hành hạ bởi người khác. Thế còn hơn lấy người vợ không
tôn trọng, lấy người chồng đánh vợ, lấy kẻ gian trá thủ đoạn, hoặc vừa
độc thân vừa nói xấu đàn ông và mỉa mai đàn bà.
Nên, khi con ra đời, sống suốt cuộc đời của chính nó, cái mà chúng ta
cần là gì, có lẽ, lại vẫn chỉ là hai chữ: HẠNH PHÚC, theo cách nó cảm
nhận được bằng chính trái tim của nó.
Và tất cả những gì tôi nói ở bên trên, chả liên quan gì tới việc đứa bé bạn đẻ ra là trai hay gái!
Những gì bố mẹ yêu con, lại chẳng liên quan gì tới giới tính.
Giới tính của một đứa con có quyết định toàn bộ việc, nó có trở thành
người thành đạt, nhiều bạn bè, yêu thương gia đình, sống hạnh phúc, được
yêu và sống với người yêu hay không? Hay chính cuộc sống gia đình và
tình yêu, sự dạy dỗ của bố mẹ mới quyết định cuộc đời con sau này?
Nhưng người ta vẫn muốn sinh bằng được con trai.
Nhưng người ta vẫn mặc nhiên chà đạp lên những người phụ nữ bé nhỏ ngay
từ khi còn ở trong bụng mẹ. Bằng những câu hỏi: Gái à? Thế thì cố lấy
một thằng cu!
Tôi nghĩ một cái chim kẹp giữa hai cái chân chẳng quyết định được sự tử tế của một con người và hạnh phúc của một cuộc đời.